Chương 2: Thiếu gia bồi bàn

Chuông báo thức điện thoại chưa kịp reo thì đã bị tắt mất. Nhật nguyên đặt chiếc điện thoại xuống bàn, hắn đêm qua khó ngủ nên đã dậy từ sớm.

Không phải là do lạ chỗ nên khó ngủ đâu nhé, một phần vì hôm nay hắn phải đến trường nhập học, nhưng phần nhiều bởi vì nhớ đến cô gái hắn vô tình gặp được hôm qua.

Hầy! Mới gặp một lần mà đã bị người ta bắt tù binh trái tim rồi, mày đúng là phế vật mà!

Nhật Nguyên vừa đánh răng vừa thầm chửi vào tên đối diện trong tấm gương.

Sao khi vệ sinh cá nhân xong, hắn chọn lấy một bộ đồ trông rất bình thường, đeo khẩu trang lên, đút điện thoại vào túi, khoác ba lô trên vai chuẩn bị khóa cửa lại.

[Renggg…! Renggg…!]

Chiếc điện thoại trong túi quần hắn bổng réo lên inh ỏi, hắn rút ra xem thì thấy người gọi đến không ai khác là mẹ hắn.

"Alo, con nghe ạ!" Hắn bình đạm trả lời.

[Con ổn chứ? Khổ thân, mẹ phải chờ ba con nguôi cơn giận mới dám lén gọi cho con!] Giọng mẹ hắn trong điện thoại hơi sốt ruột và lo lắng.

Điều đó làm cho tâm trạng đang cô đơn và khó chịu của hắn được làm dịu đi đôi chút. Phải, ít ra hắn còn có một người mẹ bao dung và hết mực thương yêu!

"Con vừa bắt xe đến đến thành phố Lãnh Nam khuya hôm qua, con đã tìm được nhà trọ rồi, mẹ không cần lo lắng cho con!"

[Lãnh Nam…? Con đến đó làm gì, đừng nói với mẹ là con định học vẽ ở đó thật nhé!?]

"Vâng, con đã quyết tâm rồi mẹ à, hy vọng mẹ sẽ ủng hộ quyết định của con!"

[Haizzz, mẹ thật không hiểu sao con lại chọn trở thành một gã họa sĩ tương lai mù mịt mà không phải là một giám đốc quyền lực cơ chứ? Thôi tùy con vậy!]

Mẹ Nhật Nguyên đáp, hơi thở dài trong điện thoại, bà ấy cuối cùng vẫn chọn ủng hộ quyết định của thằng con trai, dù trong lòng bà biết đây không phải là lựa chọn sáng suốt mà hoàn toàn là làm theo cảm tính mách bảo.

"Con cảm ơn mẹ đã ủng hộ con theo đuổi ước mơ, con sẽ tự lo được cho mình!" Nhật Nguyên phấn khởi đáp, dư âm từ cuộc mâu thuẫn tồi tệ với ba hắn hôm qua đã được dịu đi phần nào.

[Tự lo… ý con là sao… con không cần xin tiền ba mẹ à?]

Mẹ hắn ngạc nhiên rồi lo lắng hỏi, bà muốn biết cái "tự lo" của thằng con được sống trong nhung lụa từ bé là như thế nào.

"Vâng, lúc học cấp ba con đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp được để làm vốn đầu tư và có một khoản tiền, chắc là sẽ đủ để đóng học phí, còn chi phí sinh hoạt con sẽ ra ngoài làm thêm để trang trải!" Nhật Nguyên bình tĩnh đáp lại mẹ hắn.

Bạn bè người thân xung quanh cứ nghĩ một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như hắn thì chắc sẽ không bao giờ phải bận tâm kiếm tiền. Nhưng họ đâu biết, để có thể thực hiện ước mơ trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp, hắn đã phải chuẩn bị mọi thứ từ tiền bạc đến kinh nghiệm sống lúc còn là một cậu học sinh cấp ba.

[Trời, sao phải khổ vậy con, mẹ biết con làm vậy là vì không muốn bị ba con chế giễu, nhưng như vậy thì mẹ xót ruột lắm! Hay là để mẹ chuyển khoản một số tiền cho con nha!]

Mẹ hắn quan tâm nói, bà không muốn đứa con yêu quý của mình phải khổ sở lăn lộn bên ngoài trong khi điều kiện gia đình lại giàu có, điều đó... thật ngớ ngẩn làm sao.

"Mẹ cứ xem như đây là một thử thách cho sự trưởng thành của con, khi nào thật sự cần thiết con hứa sẽ gọi cho mẹ giúp, vậy đi nha mẹ!"

[Thôi được rồi, con với chả cái, ráng mà giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ và nhớ một tuần ít nhất phải gọi cho mẹ một lần nha chưa!]

"Dạ vâng, tạm biệt mẹ yêu!"

[TÚT! TÚT!]

Cuộc gọi kết thúc, còn tâm trí Nhật Nguyên thì quay trở về hôm trước…

Từ nhỏ ba hắn đã định hướng cho hắn học quản trị kinh doanh để kế nghiệp ông, còn hắn thì lại chẳng hứng thú gì với việc này. Khi tin báo trúng tuyển đại học không phải là ngôi trường ba hắn kỳ vọng mà lại là một trường mỹ thuật lạ lẫm, ông đã rất sốc và đập phá, xé bỏ những bức tranh cũ mà hắn xem như báu vật.

Hắn cãi nhau với ba mình một trận rồi một mình bỏ đi đến đây, chỉ mang theo một chiếc laptop, một dụng cụ vẽ, vài bộ quần áo và ít tiền trong ví.

Thế là kể từ phút ấy, cậu thiếu gia họ Trần chính thức bắt đầu hành trình tự lực cánh sinh để theo đuổi đam mê...

Nhật Nguyên đút điện thoại vào túi quần, giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, hắn phải đi ngay tới trạm xe buýt cho kịp!

***

Khoảng hai tuần trôi qua, mọi sinh hoạt của Nhật Nguyên dần bước vào quỹ đạo. Buổi sáng hắn đi học, đến trưa thì xin vào làm phục vụ ở một quán cà phê gần trường, tối nhận công việc làm thêm trên mạng để tăng thu nhập, công việc chủ yếu là vẽ bìa truyện và vẽ tranh online.

Vì trường hắn không bắt buộc sinh viên phải sống ở kí túc xá nên hắn chọn thuê phòng bên ngoài, vừa tiện cho việc đi làm thêm vừa ít rắc rối.

Lúc rảnh rỗi, hắn lại một mình lang thang đến hồ Bích Châu, để mong được gặp lại người con gái ấy.

Nhưng vô vọng, tất cả chỉ còn là ký ức…

Nhật Nguyên rất giữ lời hứa, hàng tuần hắn đều gọi điện về cho mẹ để tâm sự, nhưng tuyệt nhiên hắn không nói gì đến ba mình, bởi bây giờ hắn chưa sẵn sàng để đối diện với ông, hắn muốn chứng minh cho ông ta thấy hắn đúng!

Hôm nay vẫn như mọi ngày, sau khi kết thúc buổi học lúc 12 giờ, hắn đến một quán cơm gần trường để ăn rồi lại đi đến quán cà phê mà hắn đang làm việc, từ Đại Học Mỹ Thuật Lãnh Nam đến quán của hắn chỉ hơn 10 phút đạp xe.

Đúng, đạp xe!

Vì chưa thi lấy bằng lái và hơn hết là chưa đủ tiền mua xe máy nên Nhật Nguyên chỉ đi lại bằng con xe đạp cũ giá rẻ được hắn mua lại từ một vựa hàng phế liệu.

Cũng tốt thôi, vừa tiết kiệm tiền xe vừa có thể vận động cơ thể, Nhật Nguyên cảm thấy không vấn đề gì với chuyện đó.

Quán cà phê này tên Thiên Hồng, tọa lạc ở một con phố sầm uất gần trung tâm thành phố Lãnh Nam nên lúc nào cũng có khách.

Hơn 11 giờ thì Nhật Nguyên đã có mặt ở quán, hắn dắc xe vào bãi, chào hỏi với anh bảo vệ vài câu rồi bước vào trong.

Quán được bài trí pha lẫn giữa phong cách đơn giản phương tây và tinh tế của á đông nên mỹ quan rất hài hòa và dễ chịu.

"Chào chị Trang, chào Nhiên, chào anh Minh em mới đến!"

Nhật Nguyên đến bàn phục vụ, chào hỏi từng người từ anh Minh pha chế, chị Trang quản lý đến cô bạn An Nhiên.

"Gì mà chào lia lịa vậy ông thần!" An Nhiên cười nói, cô cũng là sinh viên đang làm thêm như hắn nên cả hai quen thân khá nhanh.

"Mới tới à Nguyên, em thay đồ đi rồi ra làm, hôm nay khách đông lắm!" Chị Trang quản lý đáp lại hắn.

Chị Trang trông khá trẻ, chắc chỉ lớn hơn hắn 6-7 tuổi là cùng, dáng người chị không cao, tóc để mái xoăn, đeo kính cận nhìn rất dễ thương và gần gũi.

Chị cũng là người chịu nhận hắn vào quán mặc dù lúc đó hắn đến trễ nên quán đã nhận đủ nhân viên, điều này khiến hắn rất biết ơn chị.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...