Chương 3: Hàng xóm mới đến

Nhật Nguyên nhanh chóng thay đồng phục quán rồi ra làm việc. Vì hôm nay là thứ bảy nên quán khá đông khách. Hắn, An Nhiên và một anh nhân viên nữa tên Trung phải làm việc không nghỉ tay nhưng vẫn chẳng kịp.

Công việc hắn bắt đầu từ 12 giờ 30 trưa đến 4 giờ 30 chiều, tiền lương được thanh toán trong tuần, nghỉ ngày nào trừ ngày đó nên hôm nào có tiết đột xuất thì hắn chỉ cần gọi điện cho chị Trang xin nghỉ là được.

Đến 2 giờ chiều khách bắt đầu thưa dần, Nhật Nguyên lúc này mới được một chút thời gian để xả hơi. Dù cho đã chuẩn bị kĩ tâm lý nhưng với một công tử được cưng chiều từ bé như hắn thì vẫn không dễ dàng gì để làm quen.

Hắn cần lấy khay, dọn những ly mà khách đã uống xong xuống, rồi bắt đầu công việc lau dọn, sắp xếp lại bàn ghế ngay ngắn.

Làm xong hết thảy, hắn trở về bàn pha chế để tán gẫu với mọi người.

"Mày quê ở đâu đấy Nguyên?"

Anh Minh pha chế hỏi hắn, ông này tướng người to con, mặt hiền lành, được cái nhiệt tình lại vui tính nên mọi người ở đây ai cũng quý.

"Em quê ở Thành phố Vĩnh Thanh ạ!" Nhật Nguyên cười đáp lại.

"Anh thấy tướng mày thư sinh, da trắng mặt trơn như vầy chắc gia đình cũng có điều kiện lắm, sao lại phải ra ngoài làm thêm?"

"Anh cứ đùa, gia đình em bình thường thôi chứ cũng không phải khá giả gì, em còn đang vật lộn với tiền đây này!"

"Vật lộn kiểu gì mà tay đeo Rolex hay vậy mậy" Anh Minh vừa nói vừa dùng thìa gõ vào cổ tay đang đeo đồng hồ của hắn.

"Hàng pha ke anh ơi, em làm gì có tiền mua hàng xịn!" Nhật Nguyên đổ mồ hôi đáp, anh Minh không nhắc thì hắn cũng quên mất cái đồng hồ quà sinh nhật bố hắn tặng.

"Giỏi ghê ha, sau này cô gái nào may mắn có được em chắc hạnh phúc lắm đây, mà em có bạn gái chưa để chị làm mai giúp cho!" Chị Trang đi ngang nói trêu một câu khiến hắn phải đỏ mặt vì mắc cỡ.

"Em nào có giỏi như chị nói, với lại sinh viên nghèo, không đẹp trai không giàu có như em thì cô gái nào thèm yêu chứ!" Nhật Nguyên cười hòa.

"Trời, sao bi quan vậy em, đâu phải cô gái nào cũng cần vật chất đâu. Như bé Nhiên nè, dễ thương hiền lành chịu khó, chị thấy hai đứa cũng hợp đôi lắm nha!" Chị Trang tiếp tục trêu chọc hắn, hình như từ ngày hắn đến thì chị có luôn thói quen này thì phải.

"Không chị ơi, tụi em chỉ coi nhau như bạn bè thôi!" Nhật Nguyên khẽ đáp, rồi hắn lén nhìn qua cô bạn An Nhiên vừa làm thân vài tuần đang đứng cách đó chưa đầy 20 bước chân, thầm hỏi liệu cô ấy sẽ nghĩ gì nếu nghe thấy nhỉ?

Mà hắn nói cũng đúng, một thiếu gia không còn chỗ dựa vật chất từ gia đình, không còn đồ hiệu xa xỉ, xe sang như hắn thì liệu ai sẽ chịu làm người yêu chứ! Bất chợt hắn lại nhớ về nàng…

Liệu em có vậy không, cô gái thiên thần của tôi ơi?

***

Gần 5 giờ chiều, sau khi làm xong hắn lại đạp xe về đến phòng trọ rồi dẫn xe vào, để chiếc ba lô xuống giường, cắm sạc điện thoại rồi chuẩn bị quần áo để đi tắm.

Buổi ăn chiều của Nhật Nguyên thường là mì gói và trứng ốp la, có khi thì hắn mua luôn đồ ăn ở ngoài cho tiện.

Nhiều lần nói chuyện điện thoại, mẹ hắn đều gợi ý muốn chuyển tiền cho hắn nhưng lại bị hắn cương quyết từ chối.

Gì chứ cái khoản cứng đầu này thì hắn tự tin so kèo với ba mình, thật hết cách!

Hắn vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nghe phía ngoài có tiếng xe tắt máy và tiếng tra chìa khóa.

Hơi tò mò nên Nhật Nguyên mở cửa nhìn sang, phòng của nhật nguyên nằm cuối dãy nhà trọ, mà dãy nhà này lại là chỗ vắng khách thuê nhất của khu nên hầu như hắn chỉ sống một mình không có hàng xóm nào, chắc hẳn là ai đó vừa thuê phòng kế bên hắn đây mà.

Đúng như Nhật Nguyên nghĩ, đứng trước cửa phòng là một cô gái trẻ trạc tuổi hắn. Cô gái cao gần bằng hắn, tóc buộc đuôi ngựa, mặc một bộ váy ngắn màu xanh dương.

"Chào, bạn mới thuê phòng ở đây à, vậy sau này chúng ta là hàng xóm á…. Ơ…!"

Cô gái mở cửa phòng dẫn xe vào trong, rồi lập tức đóng sầm cửa lại, không nhìn cũng không thèm trả lời hắn.

"Người gì mà kỳ cục!" Nhật Nguyên xổ một câu cho đỡ quê rồi bước về phòng, không để tâm đến cô ta nữa.

Hắn mở laptop lên làm việc, vì nét vẽ hắn độc đáo và đẹp nên chỉ mới làm việc vài tuần đã có nhiều người tìm đến, tối qua hắn nhận khá nhiều đơn vẽ minh họa nên hôm nay chắc phải làm đến khuya mất.

Đến gần 1 giờ khuya thì công việc đã làm xong hết thảy, hắn đánh cái ngáp rồi tắt máy ngủ.

Cuộc sống sinh viên sao mà tẻ nhạt thế nhỉ?

***

"Chào Chị Trang em mới đến, ủa Nhiên chưa đến hả chị" Nhật Nguyên vừa vào đến quán là lại xổ một tràng chào hỏi quen thuộc, hơi lạ là hôm nay không thấy An Nhiên đến, mọi khi cô luôn xuất hiện ở đây tước hắn.

"Con bé buổi chiều có việc đột xuất nên xin nghỉ rồi, hôm nay chỉ có em với Trung, hai anh em ráng mà chạy show đi ha!" Chị Trang trịnh trọng tuyên thánh chỉ với hắn.

"Ầy dà, hôm nay chắc cột sống em không ổn luôn quá!" Nhật Nguyên giả bộ sợ hãi đáp lại chọc chị Trang cười khúc khích.

"Thôi ráng làm đi cuối tuần chị tăng thưởng cho ông thần." Chị Trang dụ dỗ hắn.

"Yes sir!" Nhật Nguyên giơ tay chào kiểu lính rồi bắt đầu làm việc.

Nói thì nói vậy thôi, chứ chỉ có hắn và anh Trung hai người phục vụ cho gần trăm khách thì cũng đuối lắm chứ chẳng chơi.

Nhật Nguyên bây giờ ước gì hắn có thêm ba đầu sáu tay nữa mới làm xuể. Chạy bàn quần quật đến gần 4 giờ thì khách đã bớt đông hơn nên hắn giảm được áp lực phần nào.

Nhật Nguyên vừa dọn xong khay thức uống từ bàn trống xuống thì bên ngoài lại có khách bước vào, có vẻ là một nhóm khá đông. Hắn nhìn thoáng qua rồi cầm khay mang đi, gần đó đã có anh Trung lo rồi.

Nhật Nguyên mang khay ly bẩn xuống bếp đưa cho cô nhân viên rửa, hắn tranh thủ chui vào WC "xã lũ" luôn rồi mới bước ra quầy.

"Anh Minh cho bốn ly cà phê capuchino, một ly bạc xỉu nha."

Nhật Nguyên vừa bước ra thì nghe tiếng anh Trung nói với anh Minh, rồi ảnh mừng rỡ chạy đến vỗ vai khi thấy hắn:

"Anh hơi đau bụng nên đi ấy một chút, chú bưng hộ anh mấy ly kia ra bàn số 12 dùm nha Nguyên!"

"Đi nhanh đi, việc này cứ giao em lo!" Nhật Nguyên vỗ ngực đáp.

"Ui, sắp không ổn rồi!"

Trung ôm bụng, chỉ chờ nghe thế lập tức chạy như bay về phía WC ở sau quán. Đúng là khi bị dồn vào hiểm cảnh, con người ta thường bộc phát sức mạnh không tưởng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...