Đợi anh Minh pha chế xong đồ uống thì Nhật Nguyên cầm ly bỏ vào khay rồi mang chúng đến bàn số 12, nó nằm xa phía sát cửa ra vào quán.
Hắn đến gần, nhận ra đó là bàn của nhóm khách vừa đến, tổng cộng có ba nam hai nữ.
Cả nhóm từ lúc bước vào đã vô tư lớn giọng cười cợt, nói chuyện ồn ào làm những khách xung quanh nhăn mặt, có người khó chịu mà bỏ về.
Nhật Nguyên đi đến, đặt từng ly nước xuống bàn, nói một câu theo tác phong công nghiệp: "Anh chị có cần gì cứ gọi em!" rồi đánh bài chuồn đi. Hắn không thích tiếp xúc lâu với những người như này cho lắm.
"Ê thằng kia, đợi tí!" Gọi Nhật Nguyên lại là một người trong nhóm này, tay gã xăm kín, tóc thì để kiểu undercut. Gã cầm gói thuốc lá trên tay, quay đầu nói với Nhật Nguyên.
"Dạ anh cần gì ạ!" Nhật Nguyên quay lại hỏi.
"Lấy cho anh mày mượn cái hộp quẹt anh làm một hơi tí, cái của anh hết gas rồi."
"Dạ quán em không được hút thuốc ạ, anh thông cảm!" Nhật Nguyên nhìn bao thuốc lá trên tay gã rồi nhíu mày đáp lại.
Có một số quy tắc mà khách hàng ở đây bắt buộc phải tuân thủ, một trong số đó là không được hút thuốc lá trong khuôn viên quán, vì nó làm ảnh hưởng đến những vị khách gần đó.
ĐÙNG!
Gã ta nghe thế thì tức giận đập bàn, miệng la mắng: "Mẹ nó, cái quán đéo gì thế này, dẹp mẹ đi!"
"Đúng, quy định gì kì vậy, tụi tao hút kệ tụi tao, ảnh hưởng ai à?" Một gã khác trong bọn hùa theo, tên này tướng người ốm, tóc nhuộm bạch kim, cổ đeo vòng vàng dày cộm đúng chất dân ăn chơi, cơ mà phát ngôn ra một câu mất não quá.
"Rất tiếc, quy định quán em là vậy, nếu anh không thích thì có thể đi về ạ!" Nhật Nguyên vẫn cương quyết từ chối.
"Thằng này láo, nhân viên quèn như mày định lên mặt với ai hả…?"
"Thôi đi tụi bây, lát về rồi hút, quậy lên làm cả bọn mất vui!" Gã trai cuối cùng trong bọn nói, gã ăn mặc lịch sự, dáng vẻ thư sinh trông như công tử nhà giàu.
Có vẻ như hắn là thủ lĩnh của nhóm này nên vừa nói ra thì cả hai dịu xuống, nhưng vẫn dùng ánh mắt khó chịu lườm với Nhật Nguyên.
Nhật Nguyên tỏ vẻ không quan tâm lắm, hắn trở về quầy pha chế ngồi xuống ghế, nhờ anh Mạnh pha giúp một ly cà phê đen không đường. Không phải hắn cố tỏ ra già đời hay phong trần gì, mà đơn giản vì nó hợp với gu của hắn.
Ngồi nghỉ được một chút thì lại có khách. Từ cửa bước vào một cô gái, hắn nhìn kĩ lại rồi đột nhiên phun ra ngụm cà phê đang uống dở, suýt nữa thì làm rơi luôn ly cà phê trong tay…
Nếu trên đời thật sự có định mệnh, và chính nó an bài Nhật Nguyên gặp được nàng lần trước, vậy thì lần này nó lại nổi hứng trêu đùa hắn thêm lần nữa.
Vị khách này không phải ai khác mà chính là nàng… là thiên thần của hắn!
Vẫn dáng người xinh xắn ấy, gương mặt tuyệt trần ấy, không thể lầm đi đâu được… Hôm nay nàng diện một bộ đầm tím quá đầu gối, mái tóc dài mượt mà vẫn để xõa như lần trước.
Nàng nhẹ nhàng bước vào trong quán, chọn lấy một nơi vắng vẻ rồi ngồi xuống. Một tay thon thả của nàng chống lấy chiếc cằm xinh xắn, mắt nhìn ra ngoài khoảng sân của quán cà phê như chờ ai đó.
Tên ngốc Nhật Nguyên bị "đứt cầu chì" mất vài giây, hắn vẫn chưa tin vào mắt mình nên phải gỡ cặp kính cận ra lao lại cho chắc.
Nàng thật sự đang ở đây, ở trước mặt hắn, chỉ cách gần trăm mét!?
Tim hắn bắt đầu đập nhanh, hơi thở dồn dập, mồ hôi ứa ra còn máu trong người như bị đun sôi lên.
Thật sự... chán ghét cảm giác này quá đi mất!
Nhật Nguyên hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, bước từng bước chập chững đến chỗ nàng ấy. Nhưng có kìm nén kiểu gì thì khi đứng trước mặt nàng hắn vẫn run như thường.
"Dạ… ạ... xin hỏi chị muốn dùng gì ạ!"
Mặt dù Nhật Nguyên rất muốn mở lời làm quen với nàng, nhưng trước tiên hắn phải hoàn thành tốt chức trách của một tên phục vụ đã.
"Cho tôi một ly Latte nha!" Nàng ngước lên nhìn hắn rồi bật cười khẽ đáp. Nàng không cần nhìn vào quyển menu quán mà thản nhiên gọi, chắc vì đây là món yêu thích của nàng.
"Vâng, chị đợi một chút." Nói rồi Nhật Nguyên vội quay lưng bước đi thật nhanh, hắn phải giấu đi gương mặt đang dần đỏ lên trông rất đần đụt của hắn.
Làm sao một gã họa sĩ trẻ mang tâm hồn già cỗi như hắn có thể chịu được việc mình đang dần dần bị "simp hóa" cơ chứ!?
"Làm cho khách một Latte anh Minh ơi" Nhật Nguyên đến quầy nói với lão Minh.
"Có liền đây, ơ mà sao mặt mày đỏ như gấc vậy Nguyên, hay là… Hề hề!"
Lão Minh mặt gian xảo nhìn ra chỗ cô gái rồi cười cười với Nhật Nguyên như kiểu "anh biết rồi nha", làm hắn chỉ muốn nện cái ghế kế bên vào đầu lão cho đỡ quê.
"Ầy, anh đừng hiểu lầm nha, tại hôm nay em không khỏe trong người thôi!" Nhật Nguyên ra sức phủ nhận.
"Anh đã bảo gì đâu mà hiểu với chả lầm, mày không đánh tự khai à em?" Lão Minh càng cười to nói với hắn.
Lúc này thì đúng là chỉ có quần mới cứu vãn nổi tình thế, Nhật Nguyên chộp lấy ly Latte vừa làm xong bỏ lên khay rồi vọt đi, còn nhanh hơn tốc độ bị Tào Tháo dí của anh Trung.
"Coi được thì triển khai luôn em ơi!" Tiếng lão Minh vọng lại phía sau như cổ vũ hắn chạy nhanh hơn.
Bàn nàng ngồi là số 17, chỉ cách bàn của nhóm kia 2 dải bàn nên bị đám thanh niên lúc nãy tia, huýt sáo liên tục.
Mà không riêng gì chúng, hầu như những khách nam đang ở quán đều bị vẻ đẹp của nàng chinh phục, lâu lâu lại có anh giả vờ xoay người qua để ngắm nàng.
Còn những cô gái trong quán thì ngược lại, họ hướng về nàng ánh mắt ghen tị, đố kỵ xen lẫn hâm mộ ao ước.
"Dạ latte của chị đây ạ!" Nhật Nguyên nhẹ nhàng đặc ly Latte xuống bàn, bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn lúc nảy một chút.
"Cảm ơn anh!" Nàng lịch sự cảm ơn hắn, rồi cầm lấy ly Latte đặt lại trước mặt ở vị trí thích hợp, rồi mắt vẫn nhìn ra ngoài như trước.
Nàng chờ ai nhỉ, chẳng lẽ là… bạn trai?
Bạn thấy sao?