Nhật Nguyên đứng đó nhìn nàng một chút rồi lủi thủi quay lưng đi.
Cái cảm giác cô gái mình thích đang ở trước mặt, nhưng không có cách nào mở lời làm quen thật đáng sợ làm sao.
Hắn bước đi, nhưng tâm trí không tự chủ mơ mộng về viễn cảnh được sánh bước cầm tay nàng, dìu nàng đi trên lễ đường với bộ váy cưới tinh khôi, nàng sẽ trở thành của hắn, là thiên thần xinh đẹp của riêng hắn thôi…
RẦM!
LỘP CỘP!
Đang mỉm cười hạnh phúc trong ảo tưởng thì Nhật Nguyên bị cái gì đó ngáng chân làm hắn mất đà té sấp mặt xuống nền gạch, cái khay cầm trên tay văng ra xa kèm theo đó là tràng cười vang phía sau lưng.
"Ha ha! Đi đứng không thấy đường hả mậy!"
"Nó lo nhìn gái đây mà, ha ha!"
"Đáng đời nha!"
Trán và hai tay đau rát, mắt kính bị rơi đi đâu mất, Nhật Nguyên lồm cồm bò dậy tìm kính để đeo vào. Vừa mò mẫm hắn vừa tức giận ở trong lòng.
Thề với trời, chắc chắn là một trong những tên vừa nãy cố ý ngáng chân hắn.
Nhật Nguyên cảm thấy mình chẳng làm gì sai, họa chăng hắn chỉ làm đúng chức trách của một nhân viên phục vụ mà thôi, cái bọn tiểu nhân khốn kiếp!
"Kính của cậu đây, lần sau đi đứng cho cẩn thận!" Ai đó nhặt được và đưa kính cho hắn.
"À, cảm ơn!" Nhật Nguyên nhận lấy kính nhanh chóng mang vào, mắt hắn dần thấy rõ ràng, điều làm hắn bất ngờ là người vừa giúp hắn không ai khác mà lại là nàng.
Nàng đưa kính cho hắn xong thì đứng lên, đi về bàn của mình, mặc kệ sự ngơ ngác của hắn.
Rốt cuộc thì nàng là người lạnh lùng hay tốt bụng đây nhỉ?
Nhật Nguyên lắc đầu, đứng dậy nhặt lấy cái khay nhựa rồi bỏ đi.
Trước khi đi, hắn ngoảnh mặt lại và thấy ánh mắt đầy khiêu khích của gã đầu nhuộm bạch kim, nếu hắn không đoán lằm thì đây chính là kẻ vừa chơi hắn một vố.
***
"Thằng cha đầu bạch kim vừa nãy cố tình gạt chân mày đấy Nguyên, chính mắt anh thấy này!"
Anh Minh vừa thấy Nhật Nguyên đến quầy pha chế thì lôi hắn lại gần khẽ nói.
"Em biết rồi, nhưng biết thì làm gì được nó chứ, gây sự với nó trong quán thì chị Trang la chết." Nhật Nguyên đáp lại.
"Mà mày làm gì bị nó ghim vậy em, giành gái với nó hả?"
"Em chỉ nhắc nó không được hút thuốc ở quán thôi, cái bọn hống hách."
Nhật Nguyên là người chứ đâu phải thần thánh gì mà không nổi giận cơ chứ. Nhưng giận thì giận, hắn vẫn không tìm ra được cách nào để trả đũa, vì đơn giản tên kia là "thượng đế" của quán này.
Nếu hắn làm ẩu, danh tiếng của quán sẽ bị ảnh hưởng, mà hắn lại không muốn vì chuyện cá nhân của mình làm ảnh hưởng ai.
"Mày cứ để anh!" lão Minh vỗ ngực đáp, rồi lủi thủi bấm điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh định làm gì thế, coi chừng nó nắm thóp là mệt á!" Nhật Nguyên lo lắng đáp.
"Không có gì, anh chỉ kêu thằng Hải bảo vệ táy máy xe tụi nó, cho tụi nó giữa đường dẫn bộ về thôi, dám đụng tới anh em của anh là tụi nó gan rồi ha ha!" lão cười ngoác miệng đáp.
Nhật Nguyên nghe vậy thì cảm động ra mặt, đã lâu rồi hắn mới có lại cảm giác "chiến hữu" như thế.
Chốc lát, quán lại tiếp tục có khách bước vào, là một chàng thanh niên bảnh bao cao ráo, ăn mặc chỉnh chu lịch sự, trông có vẻ giàu có. Đặc biệt, trên tay cậu ta còn cầm theo một bó hoa hồng lớn tươi màu đỏ rực.
"Đù, đẹp trai nha bây, suýt thì đẹp bằng tao rồi đó Nguyên!" Lão Minh cảm thán, không quên tự luyến nói.
"Anh được bằng phân nửa người ta em cũng mừng thay ạ!" Nhật Nguyên khẽ lẩm bẩm.
"Nói gì đó mậy?" Lão Minh quay qua hỏi.
"Em nói là gã đó tuổi gì mà đòi đẹp bằng anh Minh của em được." Nhật Nguyên thương tình lão vừa ra tay giúp mình mà dối lòng đáp.
"Điều đó là dĩ nhiên rồi mậy!" Lão vuốt vuốt tóc mặt dày đáp lại.
Đến chịu lão!
***
"Cậu đợi tớ lâu không Quyên?" Chàng thanh niên đưa bó hoa cho cô gái xinh đẹp trước mặt rồi hỏi.
"Tớ cũng chỉ vừa đến thôi, mà cậu uống gì?" Cô gái lễ phép nhận lấy bó hoa rồi lấy tay vuốt mái tóc nhẹ nhàng nói.
"Giống cậu đi, một ly Latte." Chàng trai nhìn ly Latte còn chưa uống hết của cô gái rồi quay ra gọi phục vụ: "Cho anh một ly Latte em ơi."
"Dạ có ngay, anh đợi chút." Nhật Nguyên nhìn chàng trai một cái rồi đi đến quầy của anh Minh.
"Hoa này hình như có chậu rồi Nguyên ơi, mà chậu này trông cứng cựa nữa!" Lão Minh nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Nhật Nguyên rồi chọc hắn.
"Có chậu thì đậ… thì liên quan gì em?" Nhật Nguyên giật mình đáp lại.
"Lại chả liên quan, hai chữ mê gái hiện to tổ bố trên trán mày rồi kia kìa!" Lão Minh dí ngón trỏ vào trán hắn nói.
Thú thật nói không ghen tị là nói láo, giờ phút này tâm tình của hắn đang như bị con dao nào đó đâm thủng, gây từng cơn đau buốt.
Chẳng lẽ không có cơ hội nào dành cho hắn sao?
"Thôi em đi đây, anh cứ trêu em suốt." Nhật Nguyên quen thuộc để ly Latte lên khay rồi bỏ đi.
"Latte của anh đây!"
"À, cảm ơn!"
"Có cần thêm gì anh cứ việc gọi ạ!"
Dựa trên lựa chọn của độc giả khác sau khi đọc xong truyện này.
Dựa trên 1 lượt chuyển tiếp của độc giả
Bạn thấy sao?