Kể qua một chút về hoàn cảnh của em trước khi đi em học đại học. Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo ở Thái Nguyên, thuộc thế hệ giữa 9x, khoảng thời gian trước khi em học đại học là giai đoạn mạng internet bắt đầu bùng nổ ở mọi miền quê trên đất nước hình chữ S này. Và tất nhiên em cũng không nằm ngoài vòng xoáy của những trò chơi gây nghiện đó - như bao anh em khác. Em cũng chơi đủ các trò từ Con đường tơ lụa, gunny, audition, fifa online.. Ôi cái cảm giác lục cả nhà cả cửa được 3k đi nét mà đánh gần chết con boss thì hết tiền thề nó phải gọi là đau hơn cả thẻ đỏ của Nani..
Đỉnh cao trong sự nghiệp “game thủ” của em là một lần đi ra net nhưng hết máy. Vâng - lại là một câu chuyện muôn thuở của thời kỳ này. Tất nhiên là dù không có máy nhưng niềm đam mê game trỗi dậy nên em cũng phải đá đưa một tí xem tình hình chiến sự thế nào chứ chã nhẽ đến nơi rồi lại mò về. Mà xem thì nó lại bánh cuốn thôi rồi các thím ạ, xem chúng nó đánh mà cứ như em đang trực tiếp điều khiển ấy ạ, sau hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi xem nhập tâm mà vẫn chưa có máy, em đành ngậm ngùi ra về vì đã đến giờ ăn cơm.
Nhưng câu chuyện chỉ có thế thì đã không có gì để nói, sau khi tiếc hùi hụi bước ra đến cửa thì hỡi ôi, giữa bạt ngàn những chiếc xe đạp dựng ở cửa quán net.
Không thấy chiếc xe cào cào nhật bãi mà bố em vừa mua cho được 1 tháng đâu các thím ạ.
Đi xung quanh một vòng
.
Vòng 2
.
Vòng 3
.
Cảm xúc của em lúc đó nó cũng như ba dấu chấm này vậy…
Em mất xe các thím ạ..
Anh em nào từng đi chơi net mà mất xe cho xin một cmt tìm đồng đội nhé.
Ở thời điểm năm 2007 thì chiếc xe đó thực sự là cả một gia tài đối với em, và cũng là chiếc xe đầu tiên trong đời của em nữa..
Thế quái nào mà em mất xe vì cái lí do lãng xẹt thế này nhỉ???
Câu hỏi này đến giờ em vẫn chưa giải đáp được các thím ạ
Hậu quả của vụ mất xe chắc các thím cũng cũng đoán ra được, em ăn một trận đòn lên bờ xuống ruộng của bố em, bonus thêm quả hình phạt một tuần thông xách nước từ bể bioga để tưới cây trong vườn
(Thím nào chưa biết bể bioga là gì thì tra google nhé )
Và tất nhiên sau sự kiện hôm đó, danh tiếng của em nổi ầm ầm khắp xã với danh hiệu: cắm xe đạp đi đánh điện tử.
Và cái danh hiệu này thậm chí vẫn còn theo em tới tận bây giờ luôn.
Anh đạo chích nào hay công tác khu vực cổng trường cấp 3 Đại Từ giai đoạn 2007-2008 mà có trong này thì lên tiếng giải oan cho em với nhé..
Sau quả này em vẫn mất xe tiếp phát nữa vì đi chơi net các thím ạ. Nhưng phát sau nó ảo diệu hơn nhiều, bằng một cách thần kỳ nào đấy mà mẹ em đi ngang qua quán net đúng lúc cái xe em dựng thập thò ở ngoài cửa - và như một nhẫn giả, mẹ em dắt xe của em về để ở nhà người quen và em lại được trải nghiệm cảm giác đi đánh điện tử mất xe part 2
Và tất nhiên là vẫn ăn phạt như lần đầu
))
Câu chuyện có vẻ hơi lan man, anh em thông cảm nhé, giờ quay lại chế độ nghiêm túc đây.
Sau lần mất xe đó, một biến cố đã xảy ra trong cuộc đời em đó là khi bố em mua cho em một chiếc máy tính cũ, từ khi thực sự biết sử dụng máy tính, em đã bỏ hẳn những trò game online mà em hay chơi từ trước, bắt đầu có niềm đam mê với công nghệ thông tin, em mày mò thiết kế website, lang thang khắp các diễn đàn để học hỏi kiến thức về công nghệ thông tin, Rồi làm web lớp, web trường. Đồng tiền đầu tiên mà em tự tay kiếm được cũng là được trả cái thẻ 50k cho việc thiết kế trang wap cho điện thoại cục gạch hồi xưa. Ngay từ những năm lớp 10, 11, em đã xác định tư tưởng là sẽ học công nghệ thông tin. Vì đó là môn duy nhất mà em giỏi, trong số các môn học trong trường duy chỉ có môn tin học là môn em thực sự học. Còn lại các môn khác em gần như chỉ đủ điểm lên lớp. Lớp em học là ban tự nhiên, cũng là một dạng “lớp chọn” của trường, nhưng điểm TBM cấp 3 của em lúc nào cũng đứng đầu lớp từ dưới lên. Tới năm em học lớp 12 thì trường đại học FPT có tổ chức tuyển sinh, em có đăng kí tham dự và cũng đã vượt qua vòng sơ loại, chỉ cần lúc thi đại học vượt qua điểm sàn là có thể trực tiếp nhập học. Em lại là dân tộc Tày và ở vùng ưu tiên nữa nên điểm của em được cộng tổng là 3,5 điểm, dù học toán lí hoá cũng không quá giỏi nhưng đạt điểm sàn với em cũng khá dễ dàng. Mọi chuyện cứ như được sắp đặt sẵn để em học FPT vậy. Năm lớp 12 của em cứ thế trôi qua cho đến một ngày bố em nhận được một cuộc điện thoại:
Bạn thấy sao?